Người dịch: Whistle
Ngay sau đó…
“Rầm!”
Hai bàn tay xuất hiện trên đỉnh đầu con voi, bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ vàng, không khí nơi bàn tay đánh vào lặng lẽ chấn động, từng gợn sóng xuất hiện.
“Rắc!”
Từng vết nứt xuất hiện trên người voi trắng.
Ảo ảnh có thể chống đỡ pháo kích vậy mà lại lặng lẽ vỡ nát dưới bàn tay màu đỏ vàng, lộ ra bóng người bên trong.
“A!”
Mông Nam kinh hãi, hét lớn, hai tay nắm thành đấm rồi đánh lên.
Hai nắm đấm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, màu sắc khác với da thịt, hình như là găng tay, Huyền Binh Hắc Thiết, va chạm với người đến.
“Ầm…”
Trong nháy mắt…
Mặt đất xung quanh dữ dội như nước sôi, vô số đất đá vỡ vụn, bay tứ tung.
Trong màn khói bụi, hai bóng người nhanh chóng giao nhau, theo một tiếng kêu đau, Mông Nam phun máu, lăn lộn, bay ra ngoài.
“Chết!”
Người đến thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt Mông Nam, nắm chặt tay, đấm mạnh.
Nắm đấm đánh ra…
Không khí chấn động.
Cũng phản chiếu vẻ mặt tuyệt vọng của Mông Nam.
“Vèo!”
Lúc này, một ống tay áo mỏng manh xuất hiện trước nắm đấm, ống tay áo khẽ chấn động, lặng lẽ hóa giải quyền kình đang tấn công.
Quyền kình khủng bố vậy mà lại không thể nào phá vỡ được lớp áo mỏng manh kia.
“Hử?”
Người đến biến sắc, lùi lại.
“Kim Cang Đồng Tử công!”
“Triệu Khổ Tâm!”
Mông Nam gầm lên:
“Năm đó, ngươi không chết!”
“Ta rất khỏe.”
Triệu Khổ Tâm đứng cách đó mười mấy mét, tay dài chân dài, sắc mặt tối đen, mặc quần áo rách rưới, giống như một lão nông.
Không!
Bàn tay Triệu Khổ Tâm thô ráp, nếp nhăn trên da thịt dính đầy bùn đất không thể nào rửa sạch, giày cỏ dưới chân không biết đã đi bao lâu, chắc là một lão nông thật.
“Không ngờ…”
Không biết từ lúc nào, một người đàn ông tóc bạc trắng đã xuất hiện bên cạnh Mông Nam, tuy rằng tóc đã bạc, nhưng mặt mày lại rất trẻ trung, khiến người ta không thể nào đoán được tuổi tác.
Người đàn ông đánh giá Triệu Khổ Tâm, lắc đầu:
“Là con trai của Trưng Nam vương, có huyết thống hoàng tộc, vậy mà các hạ lại bằng lòng ẩn cư ở nơi hẻo lánh này mấy chục năm?
“Kim Cang Đồng Tử công”
“A!”
Như thể nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông a nhẹ một tiếng, ánh mắt kỳ lạ.
Vương triều Đại Lâm truyền thừa lâu đời.
Triệu gia lại càng giống như được trời độ, đời đời không ngã, cho dù có Huyền Thiên minh, quân đội, nhưng quyền lực của hoàng tộc vẫn rất lớn.
Điều khiến người ta khó hiểu là, Triệu gia thường xuất hiện những người kỳ lạ.
Rõ ràng là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng Triệu gia đời đời đều có người tâm như tro tàn, tu luyện Đồng Tử công.
Một trong những người đã sáng lập Tiểu Lang đảo chính là như vậy.
Triệu Khổ Tâm cũng vậy.
Ngay cả cường giả Bạch Ngân số một ở Hồng Trạch vực cũng vậy!
“Cho nên…” Người đàn ông tóc bạc chậm rãi nói:
“Người dẫn dụ bọn ta đến đây không phải là lâu chủ Huyết Đằng lâu, mà là các hạ, hoặc là nói, các hạ chính là kẻ được gọi là lâu chủ Huyết Đằng lâu?”
“Là ta dẫn dụ các ngươi đến đây, nhưng ta không quen biết lâu chủ Huyết Đằng lâu.”
Triệu Khổ Tâm tóc vàng hoe, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay ra:
“Giao xá lợi ra đây, ta có thể tha cho các ngươi.”
“Nói khoác không biết ngượng!”
Tuy rằng Bạch Tượng bí chú bị phá, Mông Nam đã bị thương nặng, nhưng vẫn không nhịn được mà tức giận nói:
“Họ Triệu kia, mấy chục năm trước, ngươi đã không phải là đối thủ của lão đại ta, bây giờ cũng vậy, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn uy hiếp bọn ta sao?”
Người đàn ông mặc áo trắng tỏ vẻ bình tĩnh.
Lý do ông ta vẫn luôn không đầu lộ diện là vì muốn dùng mấy người Mông Nam để dụ người đứng phía sau, bây giờ, mục đích đã đạt được, chỉ là ông ta khá bất ngờ về thân phận của Triệu Khổ Tâm.
Người này…
Đáng lẽ đã chết.
Xem ra, chuyện năm đó còn có rất nhiều bí ẩn.
“Thứ đó vô dụng đối với các ngươi.” Triệu Khổ Tâm mặt không đổi sắc:
“Giao ra đây, các ngươi cũng có thể tránh được không ít phiền phức, Hỗn Thiên phỉ nhiều năm như vậy không dám xuất hiện, chẳng phải là vì chuyện này sao?”
“Ngươi không hiểu.” Người đàn ông tóc bạc thở dài:
“Nếu như có thể, bọn ta cũng không muốn giữ hai thứ này. Nhưng mà…” Người đàn ông nhìn Triệu Khổ Tâm, ánh mắt dần dần lạnh xuống:
“Năm đó, ngươi đã giết rất nhiều huynh đệ của ta, lần này lại còn khiêu khích, nếu như không giết ngươi, Trương mỗ há có thể bàn giao với các huynh đệ?”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã biến mất.
Lưu Vân Phi Tụ!
Người đàn ông vung tay áo, giống như mây trên trời, nhẹ nhàng, đẹp đẽ, bên trong lại ẩn chứa sát khí, xoay về phía Triệu Khổ Tâm.
Hàng Ma chưởng - Kim Cang Phục Ma!
Triệu Khổ Tâm trừng mắt, toàn thân lập tức biến thành màu vàng kim, một luồng ý chí kiên cố, bất diệt, thông suốt tỏa ra.
Triệu Khổ Tâm đánh ra một chưởng, lướt qua áng mây, đánh vào trung tâm của ống tay áo.
“Rầm!”
Hai chưởng va chạm, hai người đồng thời lùi lại.
Triệu Khổ Tâm kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình liên tục lóe lên, gần như trong nháy mắt đã biến mất, người đàn ông tóc bạc cau mày.
“Lão đại!”
Mông Nam chống đỡ thân thể đến gần: “Thế nào?”
“Kim Cang Đồng Tử công quả nhiên lợi hại, Triệu Khổ Tâm đã hơn bảy mươi tuổi, vậy mà vẫn có thể khóa chặt tinh khí, thực lực còn mạnh hơn trước kia.”
Người đàn ông tóc bạc lắc tay, chậm rãi nói:
“Nhưng không sao, nếu đã xuất hiện thì sẽ có cách để tìm được gã ta.”
“Vâng.”
Mông Nam cúi đầu.
“Đi thôi.”
Người đàn ông tóc bạc định túm Mông Nam rời đi, nhưng ông ta đột nhiên kinh ngạc kêu lên, lấy ra một miếng ngọc bội.
Sắc mặt người đàn ông liền thay đổi:
“Nina chết rồi.”
“Cái gì?”
Mông Nam kinh hãi.
Bến phà Phổ Hà.
Chu Giáp đến nơi, hắn cảm thấy bầu không khí ở đây có chút kỳ lạ.
Một cảm giác ngột ngạt bao phủ, người của mấy thế lực lớn cũng rất ngoan ngoãn, không ai dám lớn tiếng nói chuyện.
Chu Giáp nghe ngóng, cũng hiểu được đôi chút.
Mông Nam cuối cùng cũng chạy thoát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo